Em buồn và rối trí lắm mấy bác ạ.
Em gặp và yêu bạn ấy ngay từ cái nhìn đâu tiên mấy bác ạ. Nhưng buồn là bạn ấy đã có người yêu rồi. Em rất buốn các bác ạ.
Đây là tâm thư mà em viết cho bạn ấy :
Gửi tới em !
Người mà anh yêu thương nhất nhưng vẫn cất giữ những yêu thương trong lòng và âm thầm sống trong chịu đựng bấy lâu nay.
Anh viết những dòng chữ này để một ngày nào đó hy vọng bất chợt em đọc được. Nhưng không phải là giây phút này.
Em đã đến trong anh thật tình cờ và bất ngờ vào một buổi chiều mưa phùn se lạnh. Giữa chốn đông người anh chợt thấy em ,một cô gái nhỏ nhắn,đáng yêu, thoáng nét buồn trên khuôn mặt. Ngắm nhìn em trong suốt quãng thời gian dài, trầm lặng. Trong anh có biết bao cảm xúc diễn ra mà không thể diễn tả được bằng ngôn từ lúc ấy, cũng chẳng hiểu vì sao anh cứ nhìn em như vậy nữa. Rồi anh làm quen em, rồi em cười một nụ cười thật tươi dưới trời mưa. Em về,để lại trong anh là cả khoảng trời nỗi nhớ,anh trở nên khác lạ ngay từ giây phút em đi.
Anh già rồi. Đó không phải là tình yêu sét đánh,nhưng cảm xúc chân thành đến với anh rất thật. Nhưng anh biết, ngay từ lần đầu tiên em nhìn thấy anh chắc em có ấn tượng không tốt rồi. Anh cảm thấy như thế, anh không hiểu nổi vì sao thế. Lạ là anh không thể làm quen em bình thường với một thái độ hòa nhã, thân mật như bạn bè để khởi nguyên cho một điểm đến mới như bao cô gái bình thường khác.
Lúc ấy, bên ngoài vẻ lạnh lùng thì trong anh có biết bao điều muốn nói. nhiều lắm,nhưng anh chỉ biết im lặng. A là như vậy đấy!!! Nói chuyện với anh chán lắm phải không em ? Nhiều lúc đứng cạnh em chẳng biết nói gì, ngồi em bên cũng không biết nói điều chi, có khi gọi điện cho em rồi chợt cúp máy,chỉ thoảng nhìn em,rồi em nhìn anh, anh như không để em thấy ánh mắt anh nhìn em mà nhìn đi một khung trời xa xăm vời vợi như anh biết rằng giữa anh và em gần đấy nhưng cũng xa xôi thôi.
Không biết những lúc như thế em nghĩ gì nhỉ ? Có lẽ anh thật tệ. Em đừng cười khi bây giờ em biết anh yêu em rồi nhé. Phải nói như thế nào nhỉ, vì chỉ biết em mấy hôm thôi… không có gì đặc sặc diễn ra để chúng ta thấy ấn tượng, không có gì ấn tượng để chúng ta thấy nhớ, không có gì thấy nhớ để chúng ta tâm đầu ý hợp, không thấy điểm chung hòa hợp cùng hướng tới nên những gì anh cố với đều tàn hơi,rơi rụng.
Anh không biết, tại sao “nó” diễn ra nhanh như thế,không biết vì sao không có gì mà da diết nhớ đến thế, thương yêu nhiều đến thế,và muốn quan tâm lo lắng cho em đến vậy. Anh không trả lời được, tới giờ thời gian đã trôi qua cả một thời gian bẵng đi mấy tháng cuộc trần, anh vẫn thấy những giây phút ngắn ngủi bên em thật bình yên, ấm áp. Anh nhớ khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, đôi mắt ấy, đôi môi,nụ cười ấy, giọng nói ấy,dáng đi ấy của em.
Một ngày không thấy em anh vẫn sống thôi,anh vẫn chịu đựng được thôi nhưng rồi cứ để nó trôi trong vô nghĩa em ah. Không tìm ra được mục tiêu hướng tới là một nỗi đớn đau trong đời nhưng tìm ra được một mục đích mà lại không hướng tới được nó thì cả là một sự thất bại đớn đau dai dẳng chẳng bao giờ nguôi. Không tìm được người mình yêu thương thì cũng chẳng có gì đáng sầu vương buồn thảm,nhưng tìm được người làm bạn đường, người thương yêu mà lại không có được, không giữ được ,không ở bên được… thì cả cuộc đời có ngược xuôi phấn đấu cũng đâu còn nghĩa lý gì nữa em ơi !!!
Đó là tất cả những cảm xúc của anh lúc này, anh không giỏi chém gió đâu nhưng đó là những cảm xúc chân thành nhất. Nó chỉ thể hiện con người anh, nội tâm trong anh, tình cảm anh dành cho em mà thôi.
Biết là đã không còn gì nữa rồi, biết là sẽ không còn cơ hội nào cho anh nữa rồi… Chưa một lời nào anh nói với em về một nỗi niềm yêu trong anh. Muốn gửi tới em lời nói mà anh định nói bây lâu nay nhưng chôn sâu ,cất giấu.
ANH YÊU EM !!!!
P/s : Bây giờ cô ấy tránh mặt em hoài,em không còn cô ấy thật rồi mấy bác ạ. Em buồn lắm mấy bác ạ. Nhậu tối qua mà không say nên càng buồn :((
Bài viết được tìm thấy qua từ khóa:
- that tinh (227)