“Hay là mình cưới nhau đi em
Tự dưng anh thèm cảm giác làm ông xã
Cảm giác được yêu thì chẳng còn là lạ
Nhưng làm ông xã, chắc là khác nhỉ em?
Sẽ được tự do ôm nhau ngủ ngon lành
Trong tổ ấm chỉ có riêng hai đứa
Căn nhà nhỏ thôi nhưng có vài song cửa
Để nghe gió lùa, để ôm chặt nhau hơn
Sẽ được tự do siết chặt những cái ôm
Mà chẳng sợ người ta cười, đánh giá
Để trong cái cuộc đời hối hả
Có một chốn đi về…như một lẽ tự nhiên!
Sẽ được gọi nhau bằng tiếng vợ, chồng hiền
Được làm cha, làm mẹ như ta vẫn hằng mong muốn
Những đứa trẻ của chúng ta sẽ luôn cười, không sầu muộn
Cùng hát khúc ca ” tổ ấm gia đình” em vẫn hát anh nghe
Để những ngày xuân, hạ, thu, đông về
Mình mãi bên nhau như một lẽ tự nhiên cần phải có
Căn nhà nhỏ thôi…em thích..nhiều song cửa…
Anh bảo em này: Mình cưới đi em!”